Do có mâu thuẫn nên bị cáo Cao Văn Dọc (26 tuổi, quê Kiên Giang) và nạn nhân Nguyễn Vũ Luân xảy ra ẩu đả. Dọc đã dùng dao tấn công khiến anh Luân chết vì mất máu. Sau khi gây án, biết tin nạn nhân đã chết, Dọc bỏ trốn về tỉnh Kiên Giang, tìm cách liên lạc với chị L. rồi cả hai cùng về tỉnh Sóc Trăng sống với nhau cho đến khi bị bắt.
Sống chung mới phát hiện bị truy nã
Ngày 20-5, TAND TP.HCM xử sơ thẩm, tuyên phạt bị cáo Dọc tù chung thân về tội giết người. L. bị phạt sáu tháng tù giam về tội che giấu tội phạm. Sau đó, L. kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt với lý do hoàn cảnh gia đình khó khăn, nuôi con nhỏ, mẹ già và là trụ cột chính của gia đình.
Hôm ấy, Tòa Phúc thẩm TAND cấp cao tại TP.HCM xử phúc thẩm vụ án để xem xét đơn kháng cáo xin giảm nhẹ của L. L. nước mắt lưng tròng khóc suốt phiên tòa.
L. sinh ra tại vùng sông nước miền Tây, gia đình khó khăn nên mới 17 tuổi L. đã quyết định tay nải bắt xe đò lên TP.HCM mưu sinh kiếm sống. L. xin được làm phục vụ tại một quán cà phê tại quận Thủ Đức, TP.HCM. Cũng tại đây, L. gặp gỡ và yêu thương bị cáo Cao Văn Dọc.
Một thời gian sau, L. nghỉ làm ở quán quay trở về tỉnh Sóc Trăng sinh sống, cũng từ đó chị mất liên lạc với Dọc. Bỗng dưng khoảng tháng 3-2017, Dọc chủ động liên lạc với L.
Qua cuộc điện thoại, L. biết người mình từng thương yêu đang thất nghiệp, không có chỗ ở ổn định, sống vạ vật. Vì còn thương nên chị rủ bị cáo Dọc về quê mình sinh sống, no đói có nhau. Tuy nhiên, chị không ngờ đó là lúc Dọc vừa gây án mạng giết người và đang trốn truy nã.
Đúng như dự định, Dọc về Sóc Trăng và sống với L. như vợ chồng. Hằng ngày Dọc thể hiện là người chăm chỉ, chịu khó, bất cứ việc gì lao động ra tiền anh cũng không ngại, từ chở đá thuê đến làm công cho người khác.
“Ảnh thương tôi lắm. Hai gia đình chưa có điều kiện để tổ chức đám cưới, chúng tôi cũng chưa đăng ký kết hôn nhưng từng sống hạnh phúc như bao cặp vợ chồng khác” – L. kể.
Thế rồi chuyện gì đến cũng đến, một buổi tối hai người đang ngồi lướt mạng xã hội thì bỗng dưng Dọc tắt điện thoại rồi đứng lên đi ra ngoài. Ngạc nhiên trước thái độ của Dọc, L. gặng hỏi nhưng anh không trả lời. Tò mò trước cử chỉ lạ ấy, L. lấy điện thoại tìm đọc thì phát hiện một bài báo có đăng tin về lệnh truy nã Dọc liên quan đến một vụ án giết người.
L. nhớ lại: “Lúc ấy tay chân tôi bủn rủn, trời đất như quay cuồng bỗng tối sầm lại. Tôi đau đớn quá. Tôi không ngờ người mà tôi coi là chồng lại là kẻ giết người”.
Chị L. trao đổi với luật sư sau phiên tòa phúc thẩm. Ảnh: CÙ HIỀN
Bản án phúc thẩm và tia hy vọng
Thương Dọc bao nhiêu thì nỗi sợ hãi lớn bấy nhiêu nhưng L. không biết phải hành xử sao cho đúng. Là người ít học nhưng chị hiểu rằng bị lệnh truy nã là nghiêm trọng nên L. khuyên Dọc ra đầu thú để nhận được sự khoan hồng của pháp luật. Đáp lại, Dọc ôm lấy chị L. mà giải thích rằng: “Đó chỉ là tin nhảm nhí, sai sự thật”.
Lo sợ nhưng khi nhìn xuống bụng đang lùm lùm với cái thai gần năm tháng tuổi thì lòng L. vẫn như lửa đốt. Đứa bé đang lớn lên từng ngày và mong được nhìn thấy cả cha lẫn mẹ. Nghĩ vậy L. đành nhắm mắt làm ngơ, bỏ qua việc trình báo với cơ quan có thẩm quyền về việc đang chung sống với Dọc.
Một thời gian ngắn sau đó công an đến bắt Dọc giải đi. Hậu quả sự im lặng của L. là quyết định khởi tố chị về hành vi che giấu tội phạm từ cơ quan tố tụng.
Tại phiên tòa phúc thẩm, một mình ngồi trên bục bị cáo, đối diện với HĐXX, vai L. run lên bần bật vì lo lắng. Trả lời vị thẩm phán lý do không khai báo sự việc của Dọc với cơ quan công an, L. đáp: “Vì bị cáo thương chồng, vì bị cáo nghĩ đến đứa con nhỏ…”.
Tất nhiên câu trả lời ấy không thể xóa tội được bởi hành vi của L. đã đủ dấu hiệu cấu thành tội phạm mà cấp sơ thẩm đã xét xử. Tuy nhiên, tòa nhận thấy L. biết ăn năn hối cải, chí thú làm ăn và đang nuôi con nhỏ, hoàn cảnh gia đình khó khăn.
Từ đó, tòa phúc thẩm chấp nhận kháng cáo giảm án, chuyển hình phạt cho L. từ sáu tháng tù giam sang sáu tháng tù nhưng cho hưởng án treo.
Tòa tuyên đọc bản án, L. quệt ngang dòng nước mắt, gương mặt vui mừng rạng rỡ hẳn lên. Lát sau, chị bật màn hình nền chiếc điện thoại có hình ảnh của đứa con nhỏ đang cười, đôi mắt L. đầy ắp tia hy vọng.
Trụ cột gia đình
Người từng sống chung như vợ chồng nhận án tù chung thân về tội giết người, bản án sáu tháng tù treo với chị L. là một niềm vui khôn tả bởi chị đang là trụ cột của một gia đình. Ngoài đứa con nhỏ vừa tròn 16 tháng tuổi, chị L. còn phải nuôi mẹ già và người cha bị bệnh. Từ ngày sinh con, chị chạy chợ buôn rau, bán củ kiếm tiền lời nuôi cả gia đình. Hy vọng người phụ nữ mảnh mai, đen đúa ấy sẽ có đủ sức mạnh vượt qua sự cố để tiếp tục là trụ cột của một gia đình. |